Bằng cách nào đó, chuyến hành trình Đại sứ sinh viên UIT 2020 đã khép lại. Sau tất cả, chuyến hành trình dọc chiều dài đất nước, chúng ta lại cùng nhau về chung một "mái nhà" UIT.
Trên "chuyến xe" ấy, đi qua bao vùng đất, ghé qua hơn trăm trường THPT, gặp bao nhiêu người, Chị mới có cơ hội hiểu được nhiều cái đẹp - chẳng phải kỳ quan, chẳng phải danh thắng nào - chính mỗi người chúng ta đã là một cái đẹp rồi.
Bọn Chị nhớ về những ngày ở vùng đất Long An, hay về xứ sở hoa vàng trên cỏ xanh - Phú Yên, về hình ảnh các bạn học sinh ngày ngày đến trường, mang theo ước mơ trở thành chuyên gia công nghệ để mong sao gia đình có cuộc sống tốt hơn, đồng thời mở ra một tương lai tươi đẹp cho bản thân. Chị nhớ về một bạn trai, đeo mắt kính, ngồi im lặng đặt tay trên bàn. Trong khi các anh chị đang tư vấn, chỉ mình cậu ấy là chăm chú nhưng chẳng phát biểu gì, chốc chốc lại tránh đi ánh mắt của bọn anh. Chị cứ ngỡ là do cách nói chuyện của bọn Chị chán lắm, nhưng thật ra không phải. Chỉ khi Chị bước đến gần cậu ấy, cậu mới mạnh dạn hỏi các chi tiết. Hóa ra, cậu rất thích, rất thích công nghệ thông tin, nhưng gia đình khó khăn nên cũng không dám mơ gì nhiều. Ôi, đôi khi, ước mơ là một thứ xa xỉ.
Rồi bọn Chị đến Gia Lai, nơi núi rừng hoang sơ đầy hùng vĩ. Chị đã có một buổi trò chuyện với các bạn học sinh Trung học phổ thông chuyên Hùng Vương. Trong một hội trường cùng với các em, bọn Chị cảm thấy ấm áp lạ lùng. Đó là những kỷ niệm, những câu chuyện của bản thân, niềm đam mê với công nghệ. Bên cạnh đó, trong chuyến đi, bọn Chị cũng được kể cho nghe về những câu chuyện, những thần thoại, những cảnh đẹp sơn lâm. Ôi, sao mỗi lần nhớ đến, mùi cỏ đẫm sương lại cứ thoang thoảng…?
Chẳng biết cơn gió nào rủ bọn Chị tìm đến vùng đất Bình Định, về nơi đất võ, ghé thăm ngôi trường Trung học phổ thông Số 1 Phù Mỹ. Lại một cuộc hành trình mới, gặp nhiều điều lạ lẫm nhưng thật tuyệt vời.
Chị lại tiếp tục đi theo tiếng thầm thì của gió, trên chiếc xe rong ruổi đuổi về miền Nam. Trải nghiệm hỏng xe chẳng phải một điều gì hay ho, nhưng nó sẽ là một bức tranh sơn dầu nếu dừng ngay ở một nơi đẹp đẽ. Xe ngừng lăn bánh ở một vùng ngoại ô Tiền Giang, nơi có những đồng lúa, và gió mang đến mùi hương của bình yên. Sống ở thị thành, nhớ lắm cái mùi hương này. Ngọt ngào như dòng sữa mẹ, lại nhớ về những giấc mơ trưa. Đi thật xa, thật nhiều, mới phát hiện có nhiều em mang tình yêu mãnh liệt với công nghệ thông tin đến vậy. Nhìn thấy các em nồng nhiệt như vậy; bất giác, anh lại nhớ về tuổi trẻ của mình, về một thuở cũng như các em bây giờ vậy.
Từ Vĩnh Long đến thành phố biển Vũng Tàu, từ Thành phố Hồ Chí Minh tìm đến vùng đất sơn cước Đắk Lắk, nhiều câu chuyện được kể, nhiều mối quan hệ được rộng mở. Rốt cuộc, Chị tự hỏi, trở thành Đại sứ sinh viên UIT 2020, bọn Chị được điều gì? Rồi Chị nhẹ mỉm cười: được thứ mà Chị không thể mua được... Bọn Chị được gặp các em, ở khắp mọi miền, cùng một sứ mệnh giúp đỡ, tư vấn cho các em, Chị cũng sưu tập cho mình những thứ cảm xúc quý báu. Những trái thơm quả ngọt dù chẳng đắt đỏ gì, những trải nghiệm với thiên nhiên, với con người, làm sao chị có thể vay mượn điều đó từ ai được.
Có một bạn K2020 hỏi anh, liệu rằng mình có thể đi theo làm đại sứ sinh viên giống Anh/Chị được không? Em biết gì không, chỉ cần đôi chân em muốn bước đi, chẳng hòn đá nào dám chặn đường của em cả. Chị thực sự rất mong muốn có các em cùng đồng hành, bởi những câu chuyện còn dang dở cần được viết tiếp.
Khi viết những dòng này, có điều gì đó trong Chị không muốn viết tiếp nữa, không muốn nó kết thúc. Đại sứ sinh viên UIT 2020 đã kết thúc thật rồi, bánh xe phải dừng lại. Những kỷ niệm này vẫn cứ lung linh bập bùng trong tâm trí. Chúc mừng các em, những người học trò xuất sắc đã về với mái nhà UIT. Dẫu các em đến từ đâu, ngữ điệu gì, chúng ta đã là người một nhà. Các em đã bước sang một trang mới của cuộc đời, hãy viết tiếp những dòng chữ huy hoàng cho quyển sách của mình, các em nhé!
Sẽ cần một ai đó ghi lại những dòng thơ, những giai điệu nhạc, những kỷ niệm đơm hoa về UIT để kể cho những thế hệ sau, và gần nhất là K2021, phải không nào?
Tiếng gió đang đập ngoài cửa ô, chuyến đi chẳng dừng, chỉ là đang lẳng lặng đợi chờ…
Thùy Trang