Thanh xuân giống như một cuộn phim chất chứa những khoảng thời gian ngắn ngủi vui vẻ nhất và đáng nhớ nhất của một con người, nếu không thể sống chậm lại một chút để tận hưởng nó, cả cuộc đời sau này của bạn sẽ hoàn toàn vô nghĩa. Và mình cũng đã từng như thế, cho đến khi gặp được UIT - nơi mà bản thân có thể gửi gắm thanh xuân để đi và tiến thật xa hơn ở đó. “Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau”, nhưng với mình, câu nói đó lại có đôi chút khác biệt, rằng: "Nếu đi xa, mình vẫn muốn đi cùng với UIT”.
Là một đứa trẻ sống ở vùng quê nghèo phải rời xa nhà và ba mẹ để lên thành phố học tập, có lẽ không chỉ với mình và đối với bất kì bạn trẻ nào cũng vậy, đó là một thách thức lớn và khó khăn. Cuộc sống mới ở Đại học thật khác xa với suy nghĩ của mình trước đó, vốn dĩ vẫn luôn tự hào vì mấy năm liền luôn là học sinh giỏi của Trường chuyên và trước đó còn đạt giải Nhì Học sinh giỏi môn Tin học của tỉnh nữa, nhưng đã có lúc mình thật sự muốn bỏ cuộc khi nhập học được vài ngày vì chật vật đủ thứ. Và, tới tận bây giờ, dù đã đi qua nhiều chặng đường dài, nhìn lại nhưng mình vẫn không thể quên được những lần được UIT và đồng bọn ở trường kề vai sát cánh, giúp đỡ và hỗ trợ để vượt qua những thời khắc khó khăn nhất.
Vẫn còn nhớ...
Vẫn còn nhớ vào tuần đầu tiên khi bước chân vào UIT, mình hoàn toàn bất ngờ trước sự thân thiện và gần gũi của các bạn sinh viên với nhau, lần đó ngồi ở phòng học, vốn tính rụt rè và nhút nhát, ấy vậy mà các bạn xung quanh mình, dù chỉ mới gặp gỡ lần đầu, lại khiến mình có thể cởi mở hơn bao giờ hết, cảm giác như thể mình đang ở gần gia đình của mình vậy, thậm chí, cả đội còn rủ nhau đi đăng kí CLB Võ Thuật UIT (Material Art) - một môi trường năng động, thích hợp cho những bạn nào muốn tìm đến để trau dồi, học hỏi, nâng cao thể lực cũng như rèn luyện cơ thể bản thân - chỉ vì Tuấn (một đứa bạn trong nhóm) trách mình trông ốm yếu quá. Lí do chỉ đơn giản có thế thôi! Âý vậy mà đồng hành cùng CLB cũng được 3 năm rồi.
Các câu lạc bộ lại chính là một đại gia đình hạnh phúc...
Ở UIT, hầu hết các sinh viên đều không chỉ có cắm cúi vào học, mà bên cạnh đó họ còn đăng kí vào các CLB để theo đuổi đam mê hay học hỏi thêm về những lĩnh vực khác. Đó có thể là âm nhạc và dancing ở CLB Lossless UIT, những hoạt động tình nguyện ở Đội CTXH UIT, hay bóng chuyền ở CLB Bóng Chuyền UIT hoặc tìm hiểu về văn hóa Nhật thông qua CLB Wakame (Mầm xanh).... Chưa kể, nếu như cả ngôi trường là một xã hội thu nhỏ thì các câu lạc bộ lại chính là một đại gia đình hạnh phúc.
Với mình cũng vậy, ngày đầu đăng kí, các anh chị đều rất dễ thương và nhiệt tình, dẫu cho mình chả biết gì về võ thuật cả, nhưng các anh chị đều vui vẻ nhận mình làm thành viên tiếp theo, và cũng từ đó, nỗi tự ti và mặc cảm trước đó của mình cũng tự dưng mà mất tiêu luôn. Thậm chí, mình còn tự hào khoe với gia đình rằng đó là gia đình thứ hai hạnh phúc không kém mà con may mắn tìm thấy, và con nhất định sẽ trân trọng nó.
Người ta vẫn thường nói “Học Đại giảng viên chẳng quan tâm sinh viên đâu, nên bạn đi học như thế nào cũng được.” Nhưng ở UIT, quan niệm đó hoàn toàn không tồn tại, với trường, các giảng viên đều rất chú ý và chăm lo cho sinh viên của mình, mỗi lần làm đồ án, hoặc đến kì thi cử, thầy cô còn dành hẳn những buổi học bù tăng tiết để giúp sinh viên hiểu bài hơn, bên cạnh đó, nếu bất kì ai cần gặp riêng giáo viên để được tư vấn hay giảng lại bài, đều có thể hẹn trước để sắp xếp lịch gặp. Và với mình, ấn tượng nhất trong số các giảng viên đã chèo đò đưa học trò cập từng bến bờ tri thức, thầy Nguyễn Tấn Trần Minh Khang - người đã tác động rất lớn đến suy nghĩ mình sau này.
Được gặp thầy, được học thầy là điều tuyệt vời nhất mà mình có được khi học ở UIT. Từng tiết học của thầy , mình đều cảm thấy ở đó cả sự tận tụy, tâm huyết và cống hiến hết mình, thầy luôn quan tâm tới sinh viên, dù bất kể người đó là mình, là bạn hay là ai đi chăng nữa, thầy vẫn sẵn sàng dành cả hàng giờ để trao đổi, tâm sự và lắng nghe nỗi lòng của từng sinh viên. Nhớ có lần, mình chủ động đăng ký hẹn thầy ăn trưa ở mục “Ăn trưa cùng hiệu trưởng”, cửa phòng vẫn mở sẵn ở đó chờ sinh viên, khi mình tới thì thầy đã ngồi đó tự khi nào rồi.
Nói chuyện với thầy rất vui vẻ, cũng không có cảm giác xa cách giữa học sinh và giáo viên, mình tâm sự không chỉ về vấn đề học hành mà còn có cả cuộc sống nữa, chật vật nhưng rất vui vì đã chọn đúng địa điểm làm nơi khởi đầu hành trình là UIT. Thầy cười và khuyên mình cũng rất nhiều, cả buổi trưa tới chiều dường như cả thời gian thầy chỉ dành riêng cho mỗi công việc tâm sự với mình. Tới tận bây giờ, trong kí ức mình vẫn không thể quên được khoảnh khắc hạnh phúc ấy.
Từ một người vốn nhút nhát, và khép kín, giờ đây mình có thể tự tin nói với bạn rằng “Mình đã khác, bởi vì mình đã chọn đi xa cùng UIT thay vì đi thật nhanh mà đi một mình.” , và với mình, quyết định đó luôn là quyết định khôn ngoan và đúng đắn hơn bao giờ hết.
Thùy Dương